TRUNG TÂM Y TẾ THÁP MƯỜITRẠM Y TẾ THẠNH LỢI---- ** ---SỐ …./KHQTYTCỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAMĐộc lập - Tự do - Hạnh phúc----- *** -----Thạnh Lợi ngày 01 tháng 09 năm 2015KẾ HOẠCH HOẠT ĐỘNGTRUYỀN THÔNG GIÁO DỤC SỨC KHỎEQÚI IV -2015- Nhằm thực hiện nhiệm vụ truyền thông giáo dục sức khỏe năm 2015 theo - Lập sổ theo dõi về chuyên cần của học sinh, điểm danh, nội dung dạy ở từng buổi và nhận xét của giáo viên dạy. - Phân công giáo viên trực tiếp giảng dạy và phân công giáo viên phụ trách lớp (có danh sách đính kèm), sắp xếp thời khoá biểu phù hợp với điều kiện thực tế của nhà trường. IV. KẾ HOẠCH CỤ THỂ VÀ CÁC GIẢI PHÁP 1. 1. Hình tượng lý tưởng 2. Đi khảo sát tình hình 3. Tiết học đầu tiên 4. Không bỏ cuộc 5. Có thêm cái đuôi 6. Đi ăn 7. Xe đạp 8. Kiên trì hay bỏ cuộc 9. Tập trung thi cử 10. Đi cắm trại 11.Giúp đỡ 12. Đốt lửa trại - ngắm sao 13. Kỳ Vân có khỏe không? 14. Thi xong rồi 15. Vô tình lướt qua 16. Trúng tuyển 17. Quay lại trường đại học A 18. Kế hoạch theo đuổi giáo sư (Theo đuổi ngược) 8. Kiên trì hay bỏ cuộc « Chương Trước. Quản Lý . kế hoạch lại không chút tiến triển. Cô được lợi ích gì? Chỉ biết cô rất muốn được nhìn thấy gương mặt anh, cho dù chỉ nhìn thôi cũng đã rất mãn nguyện rồi. gacsach.com đổi thành gacsach.club ạ! Đọc sách truyên Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Chương 18 - Giải thích đi Full gacsach Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm . Cô âm thầm vạch ra một kế hoạch tát chiến lâu dài với một ý chí kiên cường. Cô đến trường đại học A đem theo hy vọng, nhưng lần đầu gặp mặt, vị Giáo sư tên Trần Kha Nghị chỉ mới một lần đã đánh sụp ý chí quyết tâm của cô. Nhưng không vì thế mà Kỳ Vân bỏ cuộc, cô như một cái đuôi bám sát theo Trần Kha Nghị, dùng mọi chiêu trò để anh chú ý đến mình. ovqTYtD. Cuộc gặp mặt của Gia Kiệt và hiệu trưởng chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn. Đại khái hoàn thành thủ tục, chính thức trở thành giảng viên. Hiệu trưởng hỏi anh khi nào có thể đi làm, mong anh có thể sắp xếp đến sớm một chút. Thái độ của hiệu trưởng đối với Gia Kiệt rất nể mặt, không giống cách ông ta đối xử với giáo viên khác chút Gia Kiệt ban đầu anh muốn nghĩ ngơi khoảng hai tuần mới đi làm. Nhưng hiệu trưởng đã hối thúc như vậy anh chỉ còn cách hứa sẽ cố gắng. Mục đích anh đến trường đại học A không chỉ duy nhất là giảng dạy. Sau khi tạm biệt hiệu trưởng thời gian cũng còn sớm. Gia Kiệt nghĩ tranh thủ đi tham quan khung cảnh quanh trường cũng tốt. Tránh khỏi lúng túng như trường hợp vừa rồi. Đi đến một con đường nhìn thông ra sau trường Gia Kiệt bắt gặp một khung cảnh yên bình nơi đó có một cái vườn nhỏ, xa hơn một chút là hàng dương liễu mọc cạnh hồ, không khí trong lành anh không cầm lòng được muốn đến ngắm phong cảnh....Kỳ Vân đi lang thang vòng sân trường. Sắc mặt cô không tốt để nhiều người chú ý cũng không hay. Cô nhớ đến sau trường có một cái hồ nhỏ, không khí tương đối dễ chịu lại vắng Vân muốn đến đó ngồi một lát. Đi về phía hồ thì người cũng vãng đi. Đến khi cô đặt chân đến bờ hồ đã không còn ai. Dáng người cô nhỏ nhắn, một cơn gió thổi đến, tóc buông xỏa theo làn gió bay rối loạn trông thật cô đơn. Kỳ Vân nhắm mắt hít một hơi thật sâu để cảm nhận được luồng không khí mang chút hơi lạnh. Dễ chịu hơn nhiều rồi. Vân Vân là em sao?"Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tim cô chậm một nhịp. Giọng nói trầm ấm có phần dịu dàng này đã chôn sâu trong ký ức của cô, bây giờ nghe lại vẫn y như ngày nào. Không phải đâu chắc là người giống người. Lúc đầu cô cho rằng Trần Kha Nghị sẽ đi tìm cô, nhưng hai chữ "Vân Vân" này thầy Trần sẽ không bao giờ gọi như vậy. Người vừa mới cất giọng này là ai? Bước chân của Kỳ Vân khựng lại, cả người trở nên cứng nhắc, cô xoay người về phía phát ra âm anh, tuy không nhìn thấy nhưng trong thâm tâm vẫn cảm nhận được vì thế trái tim cô mới nhói lên. Giờ thấy được người thật cô càng thêm chắc chắn. Người đang gọi cô kia chính là anh Gia Kiệt của cô!Nhìn anh có phần chính chắn hơi ngày trước. Càng ngày càng đẹp trai lại mang chút phong trần. Ngày đó cô thường hay tưởng tượng dáng vẻ của anh khi lớn lên sẽ như thế nào. Côcũng đại khái đoán ra được nhưng hôm nay cô cảm thấy người đang đứng kia còn xuất sắc hơn những gì cô nghĩ. Tuy nhiên có một sự trùng khớp hoàn toàn là cả người anh vẫn toát ra một tầng ấm áp như ngày nào. Anh từng là người quan trọng với cô, khi anh ra đi cô đã khóc ngất mấy ngày liền. Có lẽ hồi đó cô nghĩ mình sẽ không chịu nổi, nhưng thời gian đã chứng minh con người kiên cường hơn những gì họ nghĩ. Cô đã chấp nhận được sự ra đi của anh. Không có anh bên cạnh chăm sóc, không thể làm nũng với anh cô vẫn sống tốt. Cô mạnh mẽ lắm phải không. Cô tưởng rằng anh sẽ thường xuyên liên lạc với mình. Nhưng không, anh đi bặt tâm vô tính. Không thèm nhớ đến cô. Rõ ràng lần trước anh Khả Uy đã nhắc đến anh. Như vậy anh vẫn liên lạc với mọi người chỉ duy nhất trừ cô ra. Cô em gái anh thương yêu không có chút địa vị nào trong lòng anh? Kỳ Vân quay người trái ngược hướng với Gia Kiệt bước đi thật nhanh. Cô không muốn thấy người này. Đây là lần thứ hai cảm xúc của cô bị đảo lộn. Và giải pháp duy nhất cô nghĩ ra được là chạy trốn. Gia Kiệt thấy vậy cũng đuổi nhanh theo Kỳ Vân. Sức cô sao chạy nhanh bằng anh cho được. Vì vậy cô nhanh chóng bị đuổi kịp. Gia Kiệt kéo tay Kỳ Vân lại, anh cẩn thận ôm cô vào lòng ghé vào tai cô "Vân Vân anh đã về!"Kỳ Vân trở nên mũi lòng. Cô giận anh bao nhiêu năm. Chỉ vì một câu nói của anh, cô trở nên yếu đuối. Cô cũng không bỏ đi nửa. Nếu như người nào đó có thể chạy theo cô hay chỉ cần gọi cô một tiếng "Kỳ Vân" thì tốt rồi. Đáng tiếc đó chỉ là ảo tưởng. Giận anh Gia Kiệt bao nhiêu năm cô còn có thể mềm lòng huống chi sự việc nào đó còn chưa xảy ra được mấy ngày. Kỳ Vân mày đang nghĩ gì vậy. Dẹp suy nghĩ trong lòng, cô nhìn thẳng vào Gia Kiệt đang đứng trước mặt, cô muốn biết tất cả những thắc mắc của mình chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm nay. "Tại sao lúc đó anh rời đi không cho em biết, còn nữa không thèm gửi thư cho em, anh có biết em nhớ anh lắm không, anh là đồ xấu xa, anh không cần Vân Vân nữa phải không?" Là thắc mắc, là trách cứ, là tức giận. Kỳ Vân ra sức đánh vào người Gia Kiệt. Nước mắt ứa nghẹn chảy ra lúc nào không hay. Cô dùng sức rất mạnh như dồn tất cả khó chịu trong lòng mà đánh, nhưng Gia Kiệt không ngăn lại cũng không thèm nhăn mày một cái. Kỳ Vân biết cô dùng bao nhiêu sức đánh như vậy chắc hẵn rất đau. Cô nghĩ rằng anh Gia Kiệt sẽ ngăn cản hoặc tránh đi nhưng tại sao vẫn mặc cô làm càn. Cô dừng tay lại nhìn anh. Gia Kiệt nắm tay Kỳ Vân "Em cứ đánh đi anh chịu được hết, đánh đến khi nào em hết giận anh thì thôi."Kỳ Vân dần bình tĩnh trở lại "Bây giờ anh giải thích đi.""Xin lỗi, nếu để em biết thì lúc đó nhất định em sẽ không cho anh đi, mà nếu em nói câu "anh đừng đi" anh sẽ không thể nào có quyết tâm ra đi." Anh đi vì muốn bản thân trở nên mạnh mẽ sau này sẽ bảo vệ cô thật tốt. Anh không muốn nhìn thấy cô khóc tiễn anh ra sân bay. Anh sẽ không cầm lòng được. Không nói ra cũng bởi vì anh ích kỉ nghĩ cho cảm xúc của mình mà quên đi cảm nhận của cô. Gia Kiệt xoa đầu Kỳ Vân động tác nhẹ nhàng kèm theo sự cưng chiều "Đừng tưởng anh ra nước ngoài nhiều năm mà không biết gì về em."Kỳ Vân kéo tay Gia Kiệt xuống, cô ghét bỏ nói "Anh đừng xoa đầu em như vậy, rối hết tóc em rồi." Anh vẫn như hồi đó mỗi lần anh hết cách với cô liền xoa đầu cô đến rối loạn. Cô đã nhiều lần cảnh cáo nếu còn xoa đầu nữa cô sẽ không thèm quan tâm đến anh nhưng anh vẫn ngoan cố. Kết quả đầu tóc cô bù xù nhưng vẫn không thể nào "nghỉ chơi" với anh Ánh mắt cô chớp chớp không tin "Làm sao anh biết được tin tức của em?"Phạm Gia Kiệt một mạch nói ra nhưng gì có liên quan đến cô "Vân Vân của anh thi đậu trường đại học T, sau đó rất xuất sắc mà trở thành thực tập sinh ở trường đại học A, còn đang tham gia cuộc thi giữa các thực tập nữa... Phải không? Càng lớn lên em càng xinh đẹp đến mức anh suýt nhận không ra luôn?"Kỳ Vân nhíu chặt mày nghi ngờ hỏi "Anh theo dõi em!"Gia Kiệt cười lớn "Không phải còn Khả Uy sao?" Nụ cười của anh lập tức đông cứng khi biết mình lỡ lời."Được lắm anh Khả Uy dám giấu em làm gián điệp cho anh, em nhất định sẽ tính sổ với anh ấy." Đúng là quá đáng mà, lại không cho cô biết. Nếu biết anh Gia Kiệt vẫn quan tâm mình thì ít nhất cô đã không giận dỗi nhiều năm như thế. Gia Kiệt vội nắm lấy cánh tay Kỳ Vân "Là anh năn nỉ cậu ấy, em cứ tính lên anh đi." Dù sao Khả Uy bạn tốt của anh đã vì anh làm rất nhiều chuyện. Không thể bán đứng cậu ấy được. Là do anh lỡ lời. Nên phải ra sức nói đỡ dùm Khả Uy. "Anh không cần xen vào." Cơn giận này không thể vì một câu nói của Gia Kiệt mà bỏ qua được. Gia Kiệt "..." Khả Uy xin lỗi. Đằng xa, cảnh người đàn ông chạy theo cô gái, ôm cô gái vào lòng còn dịu dàng xoa đầu cô gái, còn nữa ánh mắt hai người họ nhìn nhau quả thật "nồng cháy" đều thu vào tầm mắt của Trần Kha Nghị. Không biết Trần Kha Nghị đã ở đây bao lâu. Anh đứng gần một cây cổ thụ lớn. Cả người bị thân cây che phủ. Chỉ lộ ra bóng lưng. Cứ như người đi săn ẩn nấp chờ đợi con mồi. Duy nhất có một điều khác biệt đó là người đi săn luôn cầm súng trên tay sẵn sàng hướng về con mồi nổ súng bất kì lúc nào khi thời cơ đến còn Trần Kha Nghị chỉ đứng yên như pho tượng thậm chí không thèm nhúc nhích để giảm bớt cảm giác tê rần ở chân, anh chỉ dùng ánh mắt sắc bén lẳng lặng quan sát. Khi anh chạy đến bờ hồ đã thu trọn cảnh tượng "đẹp đẽ" này vào mắt không sót một chi tiết "ngọt ngào" nào. Trần Kha Nghị nhìn hai người phía xa không chớp mắt, ánh mắt mang theo sự âm trầm khó đoán, anh nhếch môi cười như không cười. Không biết là cười cảnh hai người đang "mặn nồng" kia hay là tự giễu cợt chính bản thân mình. Tay anh vô thức nắm thành quyền, gân xanh nổi lên, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau đớn khiến anh ý thức được điều mình nhìn thấy là sự thật. Cả người Trần Kha Nghị toát ra một sự lạnh lẽo đến không ngờ. Thì ra là vậy. Tất cả là do anh tưởng bở. Anh cũng quá ngu ngốc mà chạy khắp nới tìm cô. Nhưng cũng nhờ vậy mà anh thấy được cảnh này. Anh cho rằng là do anh không giải thích với cô mà đi gọi điện thoại cho Trân Trân. Khi nghe cô nói anh đã đoán được câu nói đó do em gái anh đùa giỡn. Vì không ai dám lớn gan đi nói câu đó trừ em gái anh. Anh muốn xác nhận lại lần nữa nên mới không nói không rằng bỏ ra ngoài. Khi anh quay lại nhìn vẻ mặt của cô, anh lại suy đoán là do cô ghét sự chờ đợi nên mới tỏ thái độ như vậy, còn không kiềm chế được mà chạy đi khi chưa kịp nghe anh nói một lời. Nhìn cô như vậy anh thấy vui vì cô cực kì quan tâm đến anh. Nhưng tất cả là dối trá. Không là do anh lầm rồi. Đó tất cả là cảm xúc thật của cô nhưng đáng tiếc không phải dành cho gấp gáp chạy đi để gặp người đàn ông kia. Mà người đó anh có chút quen thuộc. Bởi vì bóng lưng đó đã khắc sâu trong anh từ khi anh nhìn thấy tấm hình trong USB mà cô để quên. Hoàn toàn trùng khớp với người này. Người thực còn sinh động gấp trăm lần trong ảnh. Trúc mã của cô đã về rồi. Anh nhận ra mình không là gì cả, à không ít nhất đã từng là tạm bợ. Trần Kha Nghị cười nhạt như toàn bộ những hành động "điên cuồng" anh vừa làm là của người khác. Anh chỉ là một người qua đường đang đứng xem kịch vui. Anh xoay người rời khỏi trả lại không gian yên tĩnh chỉ có hai người. Một lần Kỳ Vân tình cờ thấy được hình chụp một vị giáo sư cực kì đẹp trai, đẹp đến mức cô phải ngỡ ngàng. Vì thế trong thâm tâm, cô quyết định phải làm xiêu lòng vị giáo sư này cho bằng được. Ai nói học sinh không được phép theo đuổi giáo sư của mình? Ai nói con gái không nên chủ động? Hừ, toàn suy nghĩ cổ hủ. Ai cũng chỉ sống có một lần, cứ sợ này sợ nọ, mãi không dám thử thì sẽ vuột mất cơ vì thế, cô âm thầm vạch ra kế hoạch tác chiến lâu dài với ý chí kiên cường cực kì phải chinh phục bằng được giáo tiên là cô theo đuổi anh. Nhưng cuối cùng là ai theo đuổi ai?Kỳ Vân trong một lần nói chuyện với em gái tình cờ thấy được tấm hình chụp một vị giáo sư đẹp trai như bước ra từ cuốn truyện ngôn tình cô vừa đọc, trong lòng dâng lên niềm khao khát mãnh liệt chinh phục bằng được vị giáo sư này. Cô âm thầm vạch ra một kế hoạch tát chiến lâu dài với một ý chí kiên cường. Cô đến trường đại học A đem theo hy vọng, nhưng lần đầu gặp mặt, vị Giáo sư tên Trần Kha Nghị chỉ mới một lần đã đánh sụp ý chí quyết tâm của không vì thế mà Kỳ Vân bỏ cuộc, cô như một cái đuôi bám sát theo Trần Kha Nghị, dùng mọi chiêu trò để anh chú ý đến mình. Đến khi cô thành công gây sự chú ý với anh, cô lại không nhận ra mà âm thầm bỏ cuộc, biết mất khỏi cuộc đời tưởng mối quan hệ “chớm nở, chớm tàn” nhưng một lần nữa ông trời cho Kỳ Vân cơ hội quay lại trường đại học A với tư cách thực tập sinh được Trần Kha Nghị hướng dẫn. Cũng trong thời gian ngắn ngũi ba tháng đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Anh tỏ ra là một thầy giáo nghiêm khắc nhưng âm thầm giúp đỡ cho cô. Còn cô tuy bên ngoài bất mãn, nhưng cũng dần hiểu được thực ra thầy Trần chỉ muốn tốt cho Trần Kha Nghị và Kỳ Vân muốn nói ra tình cảm của mình lại gặp trắc trở. Trúc mã của Kỳ Vân là Gia Kiệt trở về, người anh lúc nào cũng cưng chiều đi theo bảo vệ cho cô, bên cạnh cô mọi lúc, Trần Kha Nghị hiểu lầm rằng họ đang yêu nhau. Mà Kỳ Vân sau khi gặp Khả Trân đến tìm Trần Kha Nghị cũng hiểu lầm rằng đó là người yêu của thầy Trần. Cô đau khổ, dằn vặt, muốn buông đoạn tình cảm này đến đây có chấm dứt? Làm sao Trần Kha Nghị và Kỳ Vân có thể đối diện với tình cảm thực sự của chính mình, dũng cảm nói cho đối phương biết? Hiểu lầm có được giải toả? Cô và anh có bỏ qua tất cả mà đến được với nhau hay không?Nguồn Sàn Truyện Bạch Tư Văn quỳ xuống, tay giơ một chiếc hộp làm bằng gỗ, hoa văn chạm khắc tinh xảo hướng đến trước mặt Nhã Kỳ, trước sự chứng kiến của những người đi đường, anh trịnh trọng nói "Thư Kỳ đồng ý lấy anh nhé, mặc dù anh không phải là người đàn ông hoàn hảo, có thể trái với hình tượng người đàn ông lý tưởng của em, nhưng anh sẽ cố gắng thay đổi đến khi nào em vừa ý mới thôi. Cảm ơn em đã chấp nhận yêu một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy thiếu sót như anh, chính em đã làm tan chảy trái tim anh, em là người cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, hôm nay anh quỳ ở đây trước sự chứng kiến của mọi người cầu mong em đồng ý lời cầu hôn của anh, cùng anh đi đến cuối cùng cuộc đời."Thư Kỳ ngượng ngùng vì mọi người vây quanh mỗi lúc càng đông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sắp khóc vì những lời Bạch Tư văn gật đầu, nghẹn ngào nói "Em chấp nhận." Nói xong nước mắt cứ thế rơi cô vừa thốt ra câu đó không biết từ đâu hàng loạt bóng bay đủ màu sắc bay lên trời tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn. Nhìn kỹ thì trên bóng còn đặc biệt in chữ Văn Tư Văn nhanh chóng đeo nhẫn vào tay cô, anh đứng lên, ghé sát môi mình vào môi cô...."Rầm" tiếng đập tay trên bàn đầy phấn khích dồn dập vang lên. Kỳ Vân ngổi xếp bằng trên ghế, mắt ghé sát màn hình, miệng đang nhai khoai tây đọc đến đoạn Bạch Tư Văn cầu hôn Thư Kỳ, tìm cũng theo đó đập thình thịch không có quy luật. Quá lãng mạn, sau này cô cũng phải kiếm một người đàn ông như Bạch Tư Vân năm nay 22 tuổi là sinh viên trường đại học T, cô có sở thích mỗi tối trước khi đi ngủ lại lên mạng đọc ngôn lúc rảnh rỗi Kỳ Vân chỉ thích đem đống đồ ăn vặt trốn trong phòng đọc ngôn tình mà thôi. Kì thực cô là người sống tình cảm, thích ở một mình luyện phim đọc truyện hơn là mua sắm. Cô không thích chỗ đông người vì nó quá ồn ào, tuy nhiên nếu đó là những người bạn thân thì vẫn là một ngoại lệ. Nhiều lúc cô chẳng hiểu nổi tính cách của mình, lâu lâu lại bị dồn nén đến mức bộc phát lên lúc đó bạn bè chỉ lắc đầu "Vân Vân lại nổi điên rồi".Cũng tùy tâm trạng mà cô sẽ đọc những thể loại khác nhau, đa phần là truyện sủng, chỉ khi đủ động lực cô mới chuyển sang đọc truyện ngược hay trinh thám. Vì nó "quá mất máu". Mà mỗi lần đọc những truyện như vậy trái tim cô như bị bóp nghẹn vô cùng khó Vân bấm qua chương tiếp theo, bên ngoài cửa phòng bị gõ "cốc cốc", sau đó Anh Thu, em họ cô bước vào, chạy lại ôm siết cô "Kỳ Vân đã lâu không gặp em nhớ chị quá."Anh Thu là em họ nhưng bằng tuổi cô, vì bằng tuổi nên nói chuyện khá hợp, là người nói chuyện thân nhất với cô so với các anh chị em Vân đẩy Anh Thu ra "mới hai tuần thôi, em đừng làm quá chị nổi hết da gà rồi." Nói xong cô còn lấy tay chà chà vào cánh tay mình, khuôn mặt nhăn lại. Trong lòng nước mắt thành sông cô đang đọc đến đoạn hấp dẫn nhất Thu liếc mắt lên màn hình máy tính, sau đó nói "chị không nghe câu những cô gái đọc ngôn tình toàn là những người từ ế đến ế thôi sao.""Câu đó không có sức ảnh hưởng đến chị" Kỳ Vân trực tiếp phớt Thu "..."Nhiều lúc Anh Thu suy nghĩ có phải bà chị của cô yêu nhân vật trong truyện và bị lãnh cảm với đàn ông đời thật rồi hay chỉ là do chưa gặp đối khó hiểu!Bệnh lâu năm cần phải chữa trị. Mà cô đã có cách chỉ là không biết có thể áp dụng với bà chị tính tình quái gở này không? Vẫn phải thử."Dẹp Bạch Tư Văn gì đó của chị sang một bên đi, em cho chị xem thứ này còn hấp dẫn hơn"."Không phải của chị mà là của Thư Kỳ." Mặc dù nói vậy nhưng Kỳ Vân vẫn tắt máy Thu biểu môi xem thường, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào mục hình ảnh, đẩy sang phía Kỳ Vân."Em lại tải hình soái ca trên mạng về chứ gì!" Liếc mắc một cái liền có thể nhận ra, đẹp trai thôi có gì Anh Thu sáng rực lên "soái đúng không chị?"Kỳ Vân gật đầu, đồng tình, nhưng hình trên mạng, quá xa xôi, chỉ nhìn mà không thể chạm cô không có hứng thú."Không phải, đây là giáo viên mới trường em."Lần này đến Kỳ Vân mắt sáng rực, giật điện thoại trong tay em họ, phóng to hình ảnh người trong hình ra người cao tầm một mét tám, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đúng chuẩn soái ca, chân mày đậm, đeo gọng kính, tay cầm hồ sơ, cả người toát ra vẻ nghiêm nghị, hơi lạnh, nhưng rất cuốn Kỳ Vân lại đập mạnh liên hồi, cảm giác rất giống như Thư Kỳ lần đầu gặp Bạch Tư Văn như trong truyện miêu sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ là một bức hình thôi mà. Những hình như vậy trên mạng không thiếu và cô cũng đã ngắm không ít lần. Nhưng cảm giác lần này đặc biệt khác. Có thứ gì đó cuốn hút dưng Kỳ Vân có khát khao mãnh liệt muốn chinh phục được người này, có phải cô đọc ngôn tình đến điên rồi không. Trong lòng như có ma quỷ cứ nói không ngừng "chinh phục người đó chinh phục trai đẹp".Anh Thu kế bên thao thao bất tuyệt kể tiểu sử giáo sư trong hình cho Kỳ Vân là giáo sư Trần, tên đầy đủ là Trần Kha Nghị, năm nay 28 tuổi, vừa mới đi du học về, theo như tìm hiểu thì vẫn còn độc thân, làm việc chính thức ở trường đại học A, chính là trường Anh Thu theo học, đảm nhiệm bộ môn Z, giáo sư vừa mới về đã làm cho sinh viên trường A say đắm tạo nên một đội Fangirl chỉ cần thấy giáo sư Trần đi ngang qua sẽ điên cuồng la hét. Thoạt đầu chỉ cần là môn anh dạy lúc nào cũng đông sinh viên, nhưng khi họ phát hiện ra trong giờ anh dạy rất nghiêm túc, lại lạnh lùng rất khó gần, những sinh viên nữ muốn tiếp cận anh đều bị ánh ánh của anh dọa sợ mà bỏ chạy.... Dần dần đội Fan cuồng bị nhà trường cưỡng chế cộng thêm thái độ hâm dọa của giáo sư Trần nên lui lại hoạt động trong im tốt giáo sư "nhà mình" rất có khí chất, không vì nữ sắc mà lung lay ý chí. Kỳ Vân âm thầm tán Thu còn đang say sưa kể về thầy giáo siêu cấp trường mình, Kỳ Vân nhìn chằm chằm vào màn hình nảy giờ phun ra một câu khiến Anh Thu đứng hình."Chị sẽ theo đuổi Trần giáo sư nhà chị." Gặp đúng đối tượng thì tính cách im lặng đã là gì, đời mà cứ một lần xông pha nếm trải. Kỳ Vân làm dấu hiệu "nupakachi" "thầy à đợi đó".Một lúc sau, Anh Thu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh tiêu hóa lời chị họ mình rồi nói "Em thấy không khả thi". Ban đầu nghe từ "nhà chị" cô xém sặc, chưa gì đã khẳng định kéo người ta về một nhà. Chị họ của cô bình thường im lặng, cũng chẳng hứng thú yêu đương gì. Nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra một bí mật động trời đó chính là chị cô thuộc tuýp người "điên ngầm", một khi đã "phát điên" thì sẽ làm cho người ta bất ngờ không kịp."Chị đã quyết định rồi!” Kỳ Vân vẫn cương là Anh Thu đáng thương lại tốn nước bọt phân tích tính không khả thi cho chị họ mình nghe, cô vỗ đầu, có phải mình sai rồi không, cho chị xem hình giáo sư Trần là hại chị hồi lâu vẫn không xoay chuyển được quyết định của chị họ, Anh Thu còn bị chị họ lôi kéo về đội của gì thì “phù sa không chảy ruộng ngoài”, Anh Thu có hơi thích thầy nhưng theo đuổi đó là việc cô không nghĩ đến, nay chị họ quyết tâm như vậy cô chỉ còn cách lập kế hoạch tát chiến giúp chị mau mau chiến là hai chị em ở trong phòng cả buổi chiều bàn bạc sôi nổi...Ở nơi nào đó vị giáo sư nào đó không biết vì sao hắc xì liên tục. Cùng đọc truyện Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược của tác giả An Hi tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại lần Kỳ Vân tình cờ thấy được hình chụp một vị giáo sư cực kì đẹp trai, đẹp đến mức cô phải ngỡ ngàng. Vì thế trong thâm tâm, cô quyết định phải làm xiêu lòng vị giáo sư này cho bằng được. Ai nói học sinh không được phép theo đuổi giáo sư của mình? Ai nói con gái không nên chủ động? Hừ, toàn suy nghĩ cổ hủ. Ai cũng chỉ sống có một lần, cứ sợ này sợ nọ, mãi không dám thử thì sẽ vuột mất cơ vì thế, cô âm thầm vạch ra kế hoạch tác chiến lâu dài với ý chí kiên cường cực kì phải chinh phục bằng được giáo tiên là cô theo đuổi anh. Nhưng cuối cùng là ai theo đuổi ai?Kỳ Vân trong một lần nói chuyện với em gái tình cờ thấy được tấm hình chụp một vị giáo sư đẹp trai như bước ra từ cuốn truyện ngôn tình cô vừa đọc, trong lòng dâng lên niềm khao khát mãnh liệt chinh phục bằng được vị giáo sư này. Cô âm thầm vạch ra một kế hoạch tát chiến lâu dài với một ý chí kiên cường. Cô đến trường đại học A đem theo hy vọng, nhưng lần đầu gặp mặt, vị Giáo sư tên Trần Kha Nghị chỉ mới một lần đã đánh sụp ý chí quyết tâm của không vì thế mà Kỳ Vân bỏ cuộc, cô như một cái đuôi bám sát theo Trần Kha Nghị, dùng mọi chiêu trò để anh chú ý đến mình. Đến khi cô thành công gây sự chú ý với anh, cô lại không nhận ra mà âm thầm bỏ cuộc, biết mất khỏi cuộc đời tưởng mối quan hệ “chớm nở, chớm tàn” nhưng một lần nữa ông trời cho Kỳ Vân cơ hội quay lại trường đại học A với tư cách thực tập sinh được Trần Kha Nghị hướng dẫn. Cũng trong thời gian ngắn ngũi ba tháng đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Anh tỏ ra là một thầy giáo nghiêm khắc nhưng âm thầm giúp đỡ cho cô. Còn cô tuy bên ngoài bất mãn, nhưng cũng dần hiểu được thực ra thầy Trần chỉ muốn tốt cho Trần Kha Nghị và Kỳ Vân muốn nói ra tình cảm của mình lại gặp trắc trở. Trúc mã của Kỳ Vân là Gia Kiệt trở về, người anh lúc nào cũng cưng chiều đi theo bảo vệ cho cô, bên cạnh cô mọi lúc, Trần Kha Nghị hiểu lầm rằng họ đang yêu nhau. Mà Kỳ Vân sau khi gặp Khả Trân đến tìm Trần Kha Nghị cũng hiểu lầm rằng đó là người yêu của thầy Trần. Cô đau khổ, dằn vặt, muốn buông đoạn tình cảm này đến đây có chấm dứt? Làm sao Trần Kha Nghị và Kỳ Vân có thể đối diện với tình cảm thực sự của chính mình, dũng cảm nói cho đối phương biết? Hiểu lầm có được giải toả? Cô và anh có bỏ qua tất cả mà đến được với nhau hay không?

kế hoạch theo đuổi giáo sư